Lạm bàn về bi-metal.

Tôi từng không thích bi-metal.

Tôi biết là câu phá đề hơi tào lao và mọi người đều đang đặt dấu chấm hỏi. Rõ ràng là cho tới lúc tôi đang viết bài này, bi-metal đã có một chỗ đứng rất vững trong những hướng thiết kế để tối ưu hoá một con yoyo rồi.

Nói sơ qua một chút, chúng ta đều biết một con yoyo shape butterfly tiêu chuẩn đều sẽ có trọng lượng hướng ra phần rim càng nhiều càng tốt, không chỉ giúp tối đa được spin time, nó còn giúp yoyo cân bằng và ổn định hơn với những trick với độ phức tạp ngày càng tăng và những combo ngày càng lâu của người chơi hiện tại.

Và vì thế, nhiều hãng yoyo - thời bimetal vẫn là một cái gì đó xa lạ - đã cố gắng định hình những bản thiết kế với phần rim rất dày, rất xôi thịt, và phần body mỏng lại, trên lý thuyết thì trọng lượng sẽ dồn cả ra phần rim thật, nhưng nó lại xảy ra vấn đề. Ngoài việc khối lượng sẽ nặng ( thường thì xấp xỉ 70g ), một con yoyo với thiết kế trên dễ bị tình trạng thủng một lỗ ở phần axle vì gãy phần giữ axle, do phần body quá mỏng để chịu được phần rim to nạc kia.

Thế thì làm gì bây giờ ?

Câu trả lời là thép, hoặc đồng.

Sau một thời gian, giải pháp tối ưu nhất chính là cứ thiết kế phần thân nhôm như bình thường, và dùng một kim loại khác có khối lượng riêng nặng hơn để ghép vào phần rim, hoặc thiết kế một con yoyo nhẹ, và gắn cho nó một cái ring nặng hơn vào. Thép có khối lượng riêng nặng hơn nhôm, và uầy, nó bóng loáng, ngoài việc tối ưu yoyo, thì thép mang lại một sự sang xịn mịn cho con yoyo hơn là đồng, thứ kim loại nặng hơn, nhưng dễ bị xỉn màu, bị ố và làm con yoyo của bạn như chỉ mới được cầm 2 lần, 1 lần kháng chiến chống Mỹ và 1 lần kháng chiến chống Pháp.

Không chỉ dừng lại ở bi-metal, vài hãng yoyo bây giờ đã bắt đầu thiết kế những con yoyo tri-metal như Shinobi và Hideyoshi của Sengoku, Aster của Turning Point, hoặc tri-material như Miracle của YYF và Trion Crash của C3, với mục đích tương tự.

Thế thì tại sao tôi lại không thích cơ ?

Vì bimetal không nguyên khối, vậy thôi.
Chúng ta từ những chiếc điện thoại tháo lắp nắp lưng để gắn sim gắn pin, cho đến những chiếc nguyên khối, liền thân, càng ít đường cắt càng được tôn vinh cho sự thẩm mỹ.

Đối với yoyo thì nó sẽ là sự ổn định.

Với tôi trước đây, dù gì đi chăng nữa thì bimetal là một thứ bàng môn tả đạo. Ghép thêm 2 miếng kim loại nữa vào một vật thể xoay tròn với tốc độ cao cần sự cân bằng á ? Viển vông viển vông. Tôi yêu thích sự liền lạc và mịn màng từ những con monometal, ngoài ra, phần rim SS được ghép vào đôi khi sẽ bị lệch do va đập, và biến con yoyo đắt đỏ của bạn thành một cái máy rung đắt đỏ nếu không biết cách chữa. Đùa chứ thậm chí YJYoyo còn phát minh ra hẳn một cái công cụ để chỉnh lệch rim bán trên Spingear chỉ dành cho những con bimetal cơ mà =))))

Không chỉ vậy, cho đến trước 2013, thì những con yoyo được xem là 'bimetal' không thật sự tạo được sự đột phá rõ rệt nào so với giá tiền của nó, như series Anglam cũ của sOMEThING, hay bị lãng quên luôn như Next Level của YoyoJam, hoặc Beef của WERRD. Giống như những chiếc điện thoại với cây stylus và cảm ứng điện trở trước thời kỳ iPhone, mới, nhưng không đột phá.

Một phần là thế, phần còn lại, bẩn tính hơn, thì có lẽ do bimetal thời điểm nó mới bắt đầu trở thành một trào lưu rất đắt, chắc chắn là không dưới 4 triệu đồng, đối với một món đồ chơi thì đấy là số tiền đủ để một con người sống có trách nhiệm với gia đình và bản thân phải chùn tay.

Mà thường khi chúng ta không sở hữu được cái gì thì ta đặt đủ thứ tiêu cực cho nó, một cách xấu xí để ta cảm thấy dễ chịu =)) dù gì, lúc đó tôi cũng chỉ là đứa trẻ con.

Cho đến khi tôi được sờ vào Draupnir của YoyoRecreation.

...Uhh tất nhiên là không phải vào thời điểm nó vừa ra mắt, lúc đấy tôi không có tiền, và cũng không phải có tiền là mua được. Phiên bản đầu tiên của Draupnir cháy hàng trong vòng 20 phút, tạo thành một cú hype trong 2 tháng, thay đổi cả xu hướng thiết kế một con yoyo bimetal nói riêng và tiêu chuẩn để thi đấu nói chung trong vòng 2 năm, vừa vặn để ta dư hiểu sự điên rồ mà quý tử của nhà YYR đem lại.

Quay trở lại vấn đề chính, tôi được cầm vào Draupnir vào 2018, tầm 5 6 năm gì đấy sau một thời gian không động vào yoyo, và cũng chỉ là hàng secondhand thôi, nhưng nó lập tức làm tôi thay đổi thế giới quan của tôi về bimetal luôn. Nó làm máu viết review của tôi rạo rực, nó làm tôi cảm nhận được đỉnh cao của thiết kế yoyo ( dù lúc đấy vẫn là 5 năm sau khi nó ra mắt lần đầu ), nó làm tôi tiếc nuối vì tôi đã bỏ lỡ thời điểm lịch sử đấy và cái hype nó tạo nên. Và sau một thời gian rất dài dùng những con yoyo vớ vẩn, tôi đã biết cảm giác cầm một con yoyo tốt thật sự là như thế nào.

Tuy  nhiên, không phải vì vậy mà yoyo bimetal chắc chắn tốt hơn hẳn yoyo monometal. Tôi cực kỳ mong các bạn đừng nghĩ thế. Mỗi cái đều có ưu và nhược điểm riêng của mình. Với mono thì như tôi đề cập, đấy là sự ổn định, mịn màng và nguyên khối. Cái này thì tuỳ vào gu mỗi người, nhưng cũng phải có lý do mono vẫn có chỗ đứng trên thị trường hiện tại. 

Và cho tới bây giờ thì bimetal đã là một cái gì đấy rất phổ biến rồi, bạn cầm 4 triệu hay 400 nghìn thì bạn vẫn có thể có một con yoyo bimetal, không bàn về chất lượng. Sự bão hoà về thiết kế và hệ quy chiếu để đánh giá một con yoyo cũng đang dần thay đổi theo thời gian. Có lẽ rất lâu sau nữa mới có thể có lại một con yoyo mang tính lịch sử như thế.

Nhận xét